Trong phòng có thêm thứ âm thanh ân cần thống thiết từ một lớn, một nhỏ, âm ưa không thành lời.
Cả hai đang “đối thoại”, gửi gắm rất nhiều, mà không thành chữ nghĩa. Đạt muốn gì,ngủ nhờ được nấy. Cô Loan cắn răng lại chịu cơn sướng đang hoành hành cả thân người cô. Bây giờ nó tùm lum ra, tiếc quá Vân đã có con với em.
– Thì chị đã bảo… Nếu hồi đó chị mạnh miệng, đã không có thằng Lục nằm trên giường này thế em.