Nhưng có một ngoại lệ, người có tư chất linh hồn không màu tụ linh được bao nhiêu thì liền tan rã bấy nhiêu, không bao giờ có thể trở thành Linh Sĩ.
Lén nhìn Như Nhật một lúc, Dương cũng ngồi dậy lập lại quá trình tụ linh của mình. Lần này Thủy là người lên tiếng trước,Em Người yêu nàng khẽ véo lấy mũi bố chồng rồi hỏi nhỏ:
– Giờ đã thỏa mãn chưa ông tướng…
Điền lại mút lấy môi con dâu một cái rồi đáp:
– Cũng tàm tạm rồi…
Thủy làm bộ phụng phịu nói:
– Đè người ta ra làm suốt cả ngày rồi mà chỉ tàm tạm thôi à…
Điền mỉm cười nói khẽ:
– Càng làm càng thích… càng làm càng muốn nhiều nữa…
Thủy ấn vào trán bố chồng phê bình:
– Thích thì cũng làm nhẹ thôi… không sợ bị phát hiện à…
– Hì hì… không nhẹ được… tại con hết đấy…
– Giờ lại đổ cho người ta… tại bố thì có…
– Tại con…
– Tại bố…
– Được rồi, được rồi… Tại công chúa của bố tuyệt vời quá nên bố không kìm được… là tại bố hết…
– Công với chả chúa… chỉ được cái mồm hay nịnh…
Thủy mỉm cười ấn vào trán bố chồng cái nữa, Điền cũng tủm tỉm rồi lại ngậm lấy môi con dâu hôn say sưa. Dòng nước mát lạnh khiến Thủy tỉnh táo hơn hẳn, nàng mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ban nãy rồi chợt sợ hãi cực độ. Cứ thế động tác của nàng không còn theo kịp khao khát của con đực nằm bên dưới nữa.